Chương 32: Nghi ngờ
– Đây này, thấy chưa? Hôm trước tớ còn chụp được từ bàn tay của cả hai người mà!
Đưa điện thoại ra, cô nhân viên đắc thắng.
– Sao lại có thể như thế? Thật khó tin, rõ ràng CFO của tụi mình du học ở Mỹ, về trước ngày CMO ra mắt ba tuần, với lại Giám đốc Marketing du học bên Anh cơ mà, cô ấy chẳng thi tuyển ở trụ sở chính của tập đoàn còn gì? Chồng Mỹ, vợ Anh á? Không thể nào!
– Này nhé, nếu không phải vợ chồng thì đâu ra cái thứ giống nhau đó hả? Nhân viên nữ bên kia lại được phen đau tim rồi, ai chứ phu nhân mà là CMO thì hết đường hi vọng. Hic. CFO đẹp trai của tôi.
– Đoán già đoán non. Mệt. Vào hỏi CMO của mình là biết ngay thôi à?! Nghe bảo cậu phải gửi thông báo họp tới các bộ phận thì phải mà? Giờ vẫn ngồi ung dung thế hở cô thư ký?
– Sắp xong rồi, chỉ còn bộ phận chăm sóc khách hàng nữa thôi. Yên tâm. Nè, việc nhà người ta mình nhiều chuyện có khi lại đi tong đấy nàng phó phòng ạ!
– Thế mới càng phải hỏi, mắc công người ta lại nghi ngờ hai vị lãnh đạo sáng chói nhà mình. Vả lại tớ phải nộp cái này.
Giơ tập tài liệu lên, cô nhân viên thở dài tiến về phòng cấp trên.
Cốc… Cốc… Cốc…
– Mời vào!
Nó ngước lên, nhoẻn cười:
– Có chuyện gì thế chị?
– Bản kế hoạch về việc thay đổi giao diện trang chủ của công ty, sử dụng công nghệ web mà chúng ta đã thảo luận trước đó và người đại diện. Giám đốc xem qua thế nào. Trưởng phòng nghỉ phép, nếu để tới mai thì gấp quá nên tôi nộp hộ.
– À, vâng! Chị đợi em một lát!
Cất tài liệu vào ngăn kéo, nó bắt đầu xem bản kế hoạch.
– Về vấn đề người đại diện, chỉ cần đáp ứng đủ các tiêu chuẩn của chúng ta là có thể ứng tuyển, tuy nhiên xét mọi phương diện về mức độ phù hợp lại chỉ có bốn gương mặt tiềm năng.
– Đây là dòng sản phẩm mĩ phẩm hoàn toàn mới hướng tới độ tuổi tầm 20 đến 25, những người trẻ năng động vì vậy không nhất thiết phải chọn gương mặt quá nổi tiếng hay xinh đẹp, mức độ vừa đủ nhưng có thể cho thấy tối đa hiệu quả sản phẩm, làm tôn công dụng của dòng sản phẩm mới là ổn nhất. Nếu không có gì thay đổi, mai chúng ta sẽ họp bàn về vấn đề này.
Thấy nó nói xong rồi mà chị nhân viên vẫn cứ đứng yên, mắt không rời bàn tay nó, Vi thấy lạ:
– Còn gì nữa sao chị?
– À… ờ… – Chị nhân viên lúng túng.
– Có gì chị cứ nói!
Đưa cốc cà phê lên, nó khuyến khích:
– Thật ra cũng không có gì, chỉ là, mấy hôm nay công ty đang ầm lên thông tin Giám đốc và Giám đốc Tài chính là vợ chồng.
Suýt chút nữa là nó chết bỏng, ngụm cà phê vừa uống cũng chỉ thiếu nước trào lên mũi vì sặc.
– Giám đốc không sao chứ?
– Em không sao.
– Tai… tại… CMO và CFO cùng đeo chiếc nhẫn kết hôn giống y chang nhau nên…
Rõ ràng lúc nó mua, nhân viên bán hàng bảo chỉ có một cái duy nhất mà nhỉ? Trùng hợp tới khó tin! Lấy lại bình tĩnh, nó trấn an:
– Có thể là do ngẫu nhiên thôi! Không có chuyện đó đâu ạ! Em vẫn chưa gặp Giám đốc Tài chính của công ty mình. Hi.
– Vậy xin phép Giám đốc!
– Chào chị!
Khẽ lắc đầu, nó biết tỏng chị ấy đang sướng run vì chứng nhận xong một thông tin sốt dẻo, cảm tưởng như muốn chắp thêm cánh để bay ra ngoài. Nếu thế thì cái người đó quả là có sức hút không nhỏ, ít nhất là đối với nhân viên nữ trong công ty bởi đã kết hôn rồi mà vẫn được chị em săn đón nhiều đến vậy. Nó nên đợi tới ngày mai sau buổi họp hay qua chào hỏi người kia bây giờ nhỉ?
Lau vệt cà phê lem nơi khoé miệng, list công việc cần làm chi chít trong sổ tay đập ngay cái suy nghĩ dở dở ương ương vừa mới loé lên trong đầu Vi.
Trước sau gì chẳng gặp, sao nó cứ phải lăn tăn về cái chuyện này nhỉ??? Ghét quá!!! Vấn đề của nó bây giờ là đưa ra một phương án toàn diện mang lại thành công lớn cho dòng sản phẩm mới của công ty về tất cả các mặt đồng thời thuyết phục làm sao để CFO chấp nhận rút kinh phí. Chỉ thế thôi! (chỉ thế thôi mà cũng cả khổi việc, đủ đè bẹp nó nếu sơ sẩy. Khổ thân. ==’).
“Tinh … Tinh… Tinh…”
Suýt nữa thì nó quên khuấy đi một chuyện cực – kì – quan – trọng: Làm phù dâu cho Trang?! +.+.
Sms: Trang.
“Tối nay cậu rảnh không?”
“Hiện thì ngoài việc định tăng ca ra tớ chưa có lịch gì. Sao thế?”
“À. Hì. Tối nay, anh Thiên Anh, anh Bảo Anh và tớ sẽ cùng hợp tác với nhau cho ra một liveshow hoành tráng chào mừng cậu trở về. Hihi. ^^ “
“Lại định dìm hàng gì tớ đấy hả? =='”
“Đâu đâu. Nói chơi thế chứ, cũng không hoành tráng lắm, chỉ special thôi, đi nhé? ^^. Mọi người mất công chuẩn bị mà! Hi. Năm năm rồi cậu mới ló mặt về chứ ít ỏi gì?! Hôm chị Nhi và anh Bảo Anh kết hôn cậu cũng chỉ gửi lời chúc mừng chứ có về tham dự đâu? Sẽ rất vui đấy, đảm bảo cậu mà không bất ngờ là tớ bỏ tình yêu dành cho shopping.”
“=), tớ chỉ trêu thôi mà! Ừ, tớ đi. Mấy giờ và ở đâu thế hở nàng? Dạo này nàng thi hành chính sách tiết kiệm đấy à? Nhắn tin… +.+. Lâu chết đi được ấy.”
“Tinh… Tinh… Tinh…”
“Alo!”
“Giờ thì vừa ý nhá? Tớ gọi hẳn hoi này, không lại mang tiếng keo kiệt. 8 giờ, ở nhà hát…”
“Rồi, rồi.” – Nó ghi địa chỉ cô bạn đọc vào tờ giấy.
“Hẹn gặp cậu vào tối nay! Bye.”
“Bye!”
Mỉm cười, Vi đặt tờ giấy sang một bên. Hôm nay lại phải “gương mẫu” về đúng giờ nữa rồi, kế hoạch tăng ca thế là phá sản.
Nguồn Bài: http://tuthienbao.com/forum/showthread.php?t=17104&page=18#ixzz2ZvcL99gq